CƯNG CHIỀU SÁT THỦ
Phan_5
Lại nhìn Tả Tử Câm, đối phương chính là cười khanh khách nhìn mình, khiến
Cửu Dạ trong nháy mắt trở nên "Mặt đỏ cộng rượu hồng một màu, mồ hôi cùng
rượu thủy tề phi".
Nghiêm Lộ nhìn Tả Tử Câm, nói: "Tử Câm, năm
năm nay đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu cười đắc như thế. . . . . .".
Nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, theo ánh mắt của
Tả Tử Câm nhìn về phía cửu Dạ, có chút kinh ngạc.
Cửu Dạ ở trong lòng kêu trời khóc đất: "Tả
Tử Câm. . . . . . Tiểu hồ ly nhà ta không phải rất thuần khiết sao. . . . . . Rốt
cuộc là thế nào mà trở nên giả dối như vậy . . . . . Hết lần này đến lần khác đặt
bẫy nàng!".
Ánh hào quang của hai người đẹp bắn ra bốn phía,
thu hút không ít đủ loại đàn ông trong quán, có người quen, có người không quen
đến gần bắt chuyện. Tả Tử Câm gượng gạo chống đỡ.
Cửu Dạ lẳng lặng ngồi đối diện Tả Tử Câm, Nghiêm
Lộ thấp giọng cùng nàng nói chuyện, thỉnh thoảng phóng ra ánh mắt mê hoặc cùng
hiếu kỳ đến đánh giá nàng. Nếu tâm lý của Cửu Dạ không vững vàng nhất định là cảm
thấy như bị mẹ vợ xem con rể mà ngồi không yên.
Đêm nay hào quang của Tả Tử Câm thật thịnh, lúc
chuẩn bị về đã thấp thoáng thấy mất cái đuôi. Từ trong quán ra bãi đậu xe mất
khoảng vài phút, đúng lúc trên đường thưa thớt ít người.
Đi được nửa đường, Cửu Dạ đột nhiên nói: "Tả
tổng, tôi bỏ quên đồ trong quán, quay lại lấy!".
Lúc"Tả tổng" hai chữ xuất khẩu, vùng
xung quanh lông mày của tả tử câm nhíu một chút khó nhận được ra.
Cửu Dạ cấp tốc chạy, tại chỗ ngoặc bắt gặp ba gã
đang lén lén lút lút. Nàng chạy qua, bọn chúng cũng không thèm để ý, toàn bộ
tâm tư đều đã đặt ở hai người đẹp phía trước.
Cửu Dạ chạy qua bọn chúng bỗng nhiên xoay người,
toàn thân như con báo săn mồi dùng khửu tay hướng tới trán gã gần nhất đánh một
quyền. Người nọ không kịp kêu đã ngã gục.
Thừa dịp bọn chúng chưa lấy lại tinh thần, Cửu Dạ
lại xoay người đá vào cổ một gã khác. Hắn ta cũng ra đi trong im lặng.
Lúc này, gã còn lại rút dao xông tới, Cửu Dạ nắm
lấy cổ tay hắn, ngón tay tăng lực "Răng rắc" hai tiếng.
"Á, hảo hán tha mạng!".
Gã này kể ra cũng thông minh lanh lợi, thấy
không đánh được lập tức mở miệng xin tha.
Nếu như là người trong giới hắc đạo bình thường
khẳng định lơi là cảnh giác. Nhưng Cửu Dạ là sát thủ, sát thủ có thói quen của
sát thủ, sẽ không bởi vì đối phương cầu xin tha thứ mà coi thường.
Nàng bóp cổ hắn, dùng chân khều con dao, cầm dao
dí vào mặt hắn nói: "Sau này không được phép đến gần cô ấy!".
Trong nháy mắt thần sắc của hắn trở nên mê muội
nhưng thấy sát khí trong mắt Cửu Dạ, dù không hiểu gì nhưng vội đáp ứng:
"Vâng. . . . . .Vâng. . . . . ."
Lúc nói miệng động đậy khiến cho lưỡi dao cứa
vào da, máu chậm rãi chảy ra.
"Còn nghĩ bọn mi là đồng bọn với mấy gã hôm
qua, từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa!". Cửu Dạ dời dao.
Cái này đương nhiên hắn hiểu, vội vàng gật đầu.
Cửu Dạ ném dao xuống đất, xoay người bỏ đi. Lưu
lại hắn đang cầm cổ tay bị bóp nát, nhìn con dao cắm xuống nền xi măng mà sợ
run.
Nàng thiếu chút nữa giết hắn. Nếu không phải ngại
phiền phức, sợ rằng. . . . . .
Sau này nhất định phải khống chế sát khí.
Cửu Dạ lẳng lặng suy nghĩ.
Giải quyết xong ba cái đuôi, Cửu Dạ bước nhanh trở lại. Tả Tử Câm cùng
Nghiêm Lộ đứng chờ nàng cũng không hỏi nàng trở lại lấy cái gì. Cửu Dạ tiến lên
mở cửa xe cho Tả Tử Câm nói: "Tả tổng, mời lên xe".
Tả Tử Câm không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào
nàng. Nghiêm Lộ mỉm cười trầm mặc trứ đứng ở một bên.
Ai, tiểu thư, cứ cho là ta gọi sai đi, cũng
không cần phải dùng ánh mắt vô tội cùng bi thương như thế nhìn ta chứ?.
". . . . . . Tử Câm, lên xe đi".
Cửu Dạ đối với Tả Tử Câm từ trước tới nay vẫn là
sủng nịnh như vậy, nàng càng ngày càng vứt bỏ đi nguyên tắc. Theo lần đầu tiên
nhìn thấy Tả Tử Câm, ngay cả giới luật của sát thủ nàng cũng đã phá!.
Không ôn nhã như Tả Tử Câm, Nghiêm Lộ có chút lắm
điều, Cửu Dạ không thể không cẩn thận ứng phó với cô ta.
Nghiêm Lộ cười nói: "Tiểu Vệ có quen Tần
Thiệu Dương không?".
"Nghe nói qua, chưa từng gặp".
"Lúc nào tôi sẽ giới thiệu cho hai người
làm quen. Tần Thiệu Dương là bạn học với tôi, lúc trước làm thầy giáo, sau mới
bước chân vào kinh doanh".
Cửu Dạ ậm à ậm ừ gật đầu cho qua.
"Tiểu Vệ em á, tính tình thật là tốt. Tôi
xem ra, em là người có tính chịu đựng, chén rượu khó uống như vậy mà làm như
không có gì uống xuống. Thường ngày cái gì mà thề non hẹn biển, đến thời khắc
quan trọng lại bỏ chạy một mình. Nên đem mấy gã đàn ông bất tài đến gặp em, rượu
tử câm pha, không nói hai lời liền uống xuống. Vậy mới là có khí phách. Chỉ bằng
điểm này thôi, tôi nể em!".Nghiêm Lộ từ ghế sau giơ lên ngón cái.
"Cái tên Tần Thiệu Dương kia, tôi xem hắn
cũng không phải là cái thứ gì tốt! Nhìn mặt hắn như một tên trai bao, không
đáng tin cậy!".
"Nghiêm tiểu thư, cô say rồi".
"Tôi say?. Em nhìn tôi giống người say
sao?. Tôi nói chuyện tuy có chút hàm hồ nhưng mà tôi nói cho em biết, Vệ Thần
tôi không có say, tôi rất tỉnh táo!".
Nghiêm Lộ khoa chân múa tay vui sướng nói. Tả Tử
Cầm ngồi bên cạnh nhìn ra cửa sổ không nói gì, mặc cho Nghiêm Lộ làm khó Cửu Dạ.
"Tiểu Vệ, tôi nói em đó, rõ ràng đã từng học
ở Mỹ lại đem cái bằng cấp ba ra lừa người. Em xem, Tử Câm mỗi ngày đều bận rộn,
nếu không phát huy tốt sức lao động của mình coi chừng tôi thiến em á!".
". . . . . . Tôi cũng không phải đàn ông. .
. . . .". Cô nàng này say thật rồi.
"Vậy tôi gian em!" Nghiêm Lộ khinh bỉ.
Cửu Dạ: ". . . . . ."
Đưa Nghiêm Lộ về trước, lúc này mới về đến chung
cư của Tả Tử Câm.
"Tử Câm, tới rồi. . . . . .".
Cửu Dạ nhẹ nhàng gọi hai tiếng, nhìn qua gương
chiếu hậu thấy Tử Câm đang tựa đầu vào ghế ngủ. Lắc đầu, cẩn thận ôm cô ấy xuống
xe, bỗng nhiên khóe miệng mỉm cười. Người đẹp trong lòng rõ ràng là tim đập
nhanh hơn, lông mi cũng run run, rõ ràng là tỉnh!.
Cửu Dạ cũng không vạch trần, ôm người đẹp lên lầu.
Không đi thang máy mà đi thang bộ.
Đi bộ lên lầu. Từng tầng, từng tầng như vô tận.
Tả Tử Câm nằm trong lòng ngực nàng ấm áp cùng an tâm, chỉ hy vọng giây phút này
vĩnh viễn không kết thúc.
Năm năm này, lần đầu tiên Tả Tử Câm cảm thấy an
tâm nằm trong lòng một người. Cái ôm này cô đã tưởng tượng rất nhiều, trong mộng
cũng cảm thụ qua rất nhiều lần. Cái ôm trong tưởng tượng của cô là mang theo
mùi máu tươi, có phần kiên nghị, có vị sắc nhọn.
Nhưng khi được nàng ôm thật sự cô mới phát hiện
ra mình hoàn toàn sai lầm rồi.
Bởi vì, hiện tại, nằm trong lòng ngực của tiểu dạ,
có mùi bạc hà thoang thoảng, có vị ngọt ngọt. Tử Câm lúc này hoàn toàn thả lỏng,
tham lam cảm nhận. Trên da thịt của nàng cũng không có mùi máu tươi, mà là trắng
nõn như tuyết đầu mùa, trơn tuột như tơ lụa, nhẵn nhụi như dương chi, nhẹ nhàng
ép sát lưng cô, xuyên qua nách hạ xuống ôm cả người cô như báu vật giống nhau.
Cái ôm khiến cô cảm thấy được che chở, khiến cô vừa mừng vừa lo.
Vì vậy cô cứ như vậy nhắm mắt giả vờ ngủ.
Tả Tử Câm biết, kỳ thực tiểu Dạ nhất định biết
mình đang giả vờ.
Thế nhưng, cô là thích nằm trong lòng tiểu Dạ!.
Thích giả vờ ngủ!. Thích được bế lên lầu như thế này!.
Không có lời âu yếm, không có thề non hẹn biển,
không có tiền tài lợi ích, không có chân trời góc biển, không có tình thơ ý hoạ,
không có lãng mạn. Chỉ có một cái ôm.
Chỉ một hành động như vậy thôi lại khiến cô có cảm
giác như thiên trường địa cửu.
Tiểu Dạ.
Em là của tôi.
Tả Tử Câm vui vẻ nghĩ.
Không cần chìa khóa, Cửu Dạ từ trong ống tay áo lấy ra một cây trường
châm, tại ổ khóa vặn lên vặn xuống, cửa liền lập tức mở ra tương tự như dùng
chìa khóa.
Nhưng mà gian phòng có mùi người lạ?.
Cảm giác của Cửu dạ không bao giờ sai.
Nàng có thể khẳng định trong phòng có người.
Đây là trực giác của sát thủ. Là nhờ nàng trải
qua hơn mười năm giáo dục đẫm máu mà có được. Mỗi một sát thủ sống sót đều có
trực giác kinh người, nếu không đã sớm bị các sát thủ khác hoặc là vệ sĩ của đối
tượng tiêu diệt.
Trực giác là thứ rất kỳ diệu nhưng cũng là thứ
không thể tin cậy.
Thế nhưng Cửu Dạ đối với trực giác của bản thân
giống như hai mắt, hai tai, cảm giác, vị giác, sự phán đoán của chính mình mà
tin tưởng, không chút nghi ngờ.
Ngũ cảm nhạy bén, thân thể bách độc bất xâm, là
tính chất đặc biệt của "Vô độc giả".
Cảm thấy bất thường, Cửu Dạ tập trung tinh thần,
liền cảm thấy đối phương có vô số kẽ hở. Tiếng hít thở, tiếng tim đập, thậm chí
mùi vị không phải của tử câm, đều liên tục nhắc nhở nàng có sự tồn tại của một
vị khách không mời mà đến.
Thân thủ cỡ này không đáng xác dép cho Cửu Dạ,
nhưng nàng không hề mất cảnh giác.
"Một người sát thủ ưu tú sẽ không coi thường
bất kể kẻ địch nào, cho dù đó là một con kiến." Linh đại nhân nói rất có đạo
lý, nhưng là rất khó làm được.
Cửu Dạ nhẹ đem Tử Câm nằm trên sô pha. Ngón tay
rút ra hắc châm, đang muốn đi tra xét nhưng lại cảm thấy góc áo trầm xuống.
Nắm lấy góc áo là ngón tay có chút tái nhợt của
Tả Tử Câm.
Cửu Dạ dừng bước, cúi đầu, hai mắt đối diện ánh
mắt sáng quắc của Tả Tử Câm.
"Tiểu dạ".
Tả Tử Câm nhẹ nhàng gọi.
"Em là tiểu Dạ đúng không?".
Trong lòng thầm than một tiếng —— cuối cùng vẫn
bị cô ấy phát hiện!.
Tả Tử Câm nhìn nàng, cắn môi dưới, lôi kéo tay
nàng, như lúc mới gặp.
Cửu Dạ nhớ tới, sau khi Linh chết, đại tỷ thường
thường mang theo bầu rượu ngồi cạnh bia mộ của linh, bia mộ bị đại tỷ mài đến
trơn tuột. Đại tỷ thường nói rằng: "Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến (đời
người chỉ như lúc mới gặp). . . . . . Cái triết lý này là ai nói?. Bảo tiểu
Thiên đi làm thịt hắn!. Hắn biết được nhiều lắm. . . . . .".
Nhìn bầu trời suy nghĩ một chút, hướng ánh trăng
giơ lên ngón giữa: "Thường tùy, biết những lời này có ý gì không?. Đừng tưởng
rằng ngươi chết là được giải phóng, ta vẫn theo bám ngươi!. Ý của những lời này
là cả đời đều giống như lần đầu tiên mới gặp, mặc kệ ngươi là sống hay chết vẫn
phải ở dưới ta!. Từ lần gặp đầu tiên bắt đầu số ngươi đã định là phải nằm dưới!".
Các chiến hữu nghe đại tỷ giải thích một bên
khóc một bên cười. Rõ ràng biết Linh đã chết vậy mà đại tỷ vẫn coi như Linh còn
sống mà nói đùa.
Cửu Dạ không hiểu vì sao lại đột nhiên nhớ ra những
lời này.
Nàng nhớ hiện tại, dáng dấp của Tử Câm, ánh mắt
của Tử Câm tất cả đều giống như lúc mới gặp.
Tay Tử Câm nắm nàng kỳ thực cũng không có lực,
hơn nữa lại còn run run, chỉ cần Cửu Dạ lắc một cái là có thể thoát ra.
Cửu Dạ trong nháy mắt này có loại xúc động muốn
rời đi.
"Bị người khác nhận ra thân phận đối với
sát thủ mà nói là uy hiếp đến tính mạng " luật lệ này ăn sâu vào xương cốt
của Cửu Dạ. Tuy rằng vẫn dùng lý trí chống lại phản xạ, liên tục tự nói với bản
thân:
đây là Tử Câm không phải người khác,
đây là Tử Câm không phải người khác,
đây là Tử Câm không phải người khác. . . . . .
Thế nhưng, lúc Tả Tử Câm gọi tên nàng trong nháy
mắt khó có thể kiềm chế được sát khí. Ngay lập tức toàn bộ dây thần kinh của
nàng buộc chặt cố ngăn chặn phản xạ của nàng.
Trong lúc gắng hết sức kiềm chế xúc động, nàng
càng thêm sợ, càng muốn chạy trốn. Thân thể này như một quả bom nổ chậm, sao có
thể ở bên cạnh Tử Câm đây?.
Thế nhưng, thế nhưng. . . . . . Cửu Dạ bước đi
không được.
Bởi vì hơi thở của người con gái yếu ớt kia
ngưng trụ trên người nàng, con ngươi sâu thẳm tựa như giăng lưới bắt được tim của
nàng, khiến nàng không có chỗ chạy!.
Cổ như là bị nắm, nàng thậm chí khó có thể hô hấp,
tưởng như không khí tại mỗi lần hô hấp của nàng đều vỡ vụn.
"Em không phải nói, chỉ cần em còn sống sẽ
trở lại nói cho tôi biết tên của em sao?. Vì sao, vì sao em lại trốn tôi?".
Mỗi một chữ, một chữ đều mang theo thê lương như
sắp khóc đâm thẳng vào tim Cửu Dạ. Không đợi Cửu Dạ trả lời, thêm một câu cắt đứt
đường lui của Cửu Dạ.
"Em còn muốn lừa tôi đến bao giờ?".
Ngoảnh lại, cúi đầu, ngưng mi, trong mắt cửu dạ
sớm đã chỉ có một người, người kia tên là Tả Tử Câm.
"Em vốn dĩ muốn âm thầm ở bên cạnh bảo vệ
chị, chị sao phải khổ cố bắt em bộc lộ thân phận làm gì. . . . . .".
Cửu Dạ quỳ gối bên người Tử Câm, vươn ngón trỏ,
đón lấy lệ của cô.
"Em nếu đã đáp ứng tôi tại sao không giữ lời!.
Nếu em không muốn gặp tôi, sao còn trêu trọc làm khổ tôi!. Tại nước Mỹ, mỗi khi
tôi bị khi dễ, đối phương đều không hiểu vì sao bị giáo huấn. Mỗi khi tôi ở một
mình trong ký túc xá, luôn có quà được gửi tới. Mỗi khi tôi gặp khó khăn, nhà của
tôi gặp khó khăn đều không hiểu vì sao gặp dữ hóa lành. Tôi không biết trừ em
ra, còn ai có thể làm được!".
Tả Tử Câm từ từ liệt kê từng tội trạng của nàng,
mà nàng không có gì để nói. Bởi vì mỗi chữ mỗi câu đều là sự thực.
Đúng vậy, đúng là như vậy!. Là cửu dạ trêu chọc
cô ấy.
Thế nhưng. . . . . . Trên thê giới này, còn có
ai có thể khiến vị sát thủ chuyên nghiệp này "Trêu chọc" đây?. Là ai
khiến cô gái 19 tuổi này ngày đêm tưởng niệm?.
Cửu Dạ lấy tay lau đi nước mắt, nước mắt đã ướt
đẫm bàn tay nhưng không có giây phút nào ngừng.
Nhìn lông mi dính đầy nước mắt của đối phương,
nhìn vẻ mặt đau khổ của đối phương. . . . . . Nàng sao có thể không đau lòng?.
Ngày xưa, dù bận rộn đến đâu Cửu Dạ cũng dành ra
một chút thời gian, đôi khi là trằn trọc mấy ngày trên máy bay cũng chỉ để tại
xa xa dùng ống nhòm nhìn một cái cau mày, một nụ cười của người trong lòng.
Lúc này, đối phương đã gần trong gang tấc, nàng
làm sao có thể nhịn được mê hoặc trong lòng ngực?.
Nắm lấy tay người trong lòng, phiền muộn cùng mừng
rỡ dây dưa:
"Em nếu như đi gặp chị, gặp đươc một lần sẽ
có lần thứ hai thứ ba. . . . . . Sau đó mỗi ngày đều muốn gặp mặt, mỗi giờ mỗi
phút không muốn rời xa. . . . . . Con người là có lòng tham. Em là người sống
trong thế giới ngầm, không thể để liên lụy đến chị. . . . . .".
Cửu Dạ hôn lên đôi mi hàm đầy lệ của Tử Câm, có
chút khổ tâm.
Chương 20: Tình cảm chân thành.
"Vậy hiện tại thì sao? Sao bây giờ em có thể gặp tôi?".Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian